Bài viết dưới đây là lời chia sẻ của Vincent Kabaso, golfer đầu tiên của Zambia là thành viên chính thức của PGA…
Tôi sinh ra và lớn lên ở Luanshya, một ngôi làng nhỏ ở Zambia. Cha tôi làm trong một mỏ quặng, sở hữu 1 sân golf. Có người đưa cho ông một bộ gậy, ông cho tôi cùng sáu người anh em thử sức với golf. Tôi là người duy nhất tỏ ra hứng thú với bộ môn này. Dưới góc nhìn của một thằng nhóc 9 tuổi, lần đầu đến club Roan Antelope, tôi như được đặt chân vào một thế giới mới.
Niềm vui bọn trẻ thời đó chỉ đơn giản là săn chuột với ná thun hoặc đi bắt cá tay không. Trong khi tôi đến sân tập golf hàng ngày sau giờ học cùng cha khi ông tan làm. Chúng tôi không có xe nên phải quá giang bạn golf của ông để về nhà, tránh việc đi giữa rừng cây khi trời xẩm tối, một điều nguy hiểm tại Zambia.
Tôi không được đào tạo bài bản, nếu bạn xem tôi đánh thì điều đầu tiên gây ấn tượng chắc hẳn là tư thế kì dị. Suốt thời niên thiếu tôi chỉ dùng gậy gỗ hồng Slazenger 1985. Đã từng có những ngày bản thân cảm thấy mất phương hướng, nhưng tôi tiếp tục rèn luyện. Handicap đã gần chạm mức 0 khi dành chiến thắng tại giải thiếu niên năm 15 tuổi, ở tuổi 16 tôi đại diện cho đội tuyển quốc gia Zambia.
Tôi kể với mọi người rằng tôi sẽ trở thành 1 tay golf chuyên nghiệp. Mẹ chả hiểu nó nghĩa là gì, bố thì nghĩ rằng con ông bị dở hơi. Nhưng đó là con đường vươn ra khỏi Zambia mà tôi luôn ấp ủ. Tôi xem chương trình BBC sports hàng ngày và ghi lại tên những phóng viên rồi viết những bức thư nói về hoài bão được chơi golf trên sân đấu quốc tế, tuy nhiên hồi đó tôi không biết cách thức gửi thư ra sao vậy nên phải tới 500 lá thư không địa điểm được gửi đi mang theo hi vọng chạm đến được một cánh tay vươn ra giúp đỡ. Khi ấy golf dường như là thứ duy nhất tôi quan tâm.
Sau 2 năm trờ đợi, cuối cùng cũng có lời hồi đáp. Hội đồng PGA của Anh với lá thư đề nghị gia nhập R&A với sự giúp đỡ tài trợ giáo dục từ phía họ. Tôi được nhận vào trường Bridgwater tại Anh, với học phí 3000€ khi ấy, gia đình khó có thể trang trải được nhưng với quyết tâm cao độ tôi đã lên đường. Cha phải di vay mượn để mua vé máy bay, còn mẹ thì rút hết tiền tiết kiệm với 600$ gửi cả cho tôi.
Đặt chân tới đất Anh tôi chả có gì ngoài đôi găng mới toanh. Gậy và giày tôi cũng phải nhờ nhà trường đi thuê. Sau 3 tuần, tôi vẫn mang trên mình khoản nợ học phí nhưng không có cách nào để chi trả. Đứng đầu câu lạc bộ golf, Jonathan MacDonald kiếm cho tôi một nơi ở và công việc tại căng tin trường. Anh ấy cũng viết bức thư gửi hội đồng R&A kể về tình hình của tôi. Họ đã rất hào phóng tăng khoản trợ cấp lên 1000 € và tặng tôi một bộ gậy mới. Bước vào kì học mới, tôi đã không trả được phí tại Bridgwater. Tôi muốn được thi đấu, và ngôi trường Elmwood ở Scotland đã nhận lời. Jonathan, biết rằng tôi rỗng túi đã gửi tặng tấm séc 2000€ và đặt giúp tôi 1 chuyến bay tới Glasgow. Tôi lại tiếp tục chặng đường gian nan.
Một lần nữa, lại là gặp rắc rối vấn đề tiền nong. Vượt qua năm đầu nhưng không thể kiếm đủ số tiền năm tiếp theo, tôi lại trở về với quê hương Zambia. Trở thành quản lý câu lạc bộ golf Nchanga, tôi có một công việc ổn định nhưng không được theo đuổi giấc mơ của mình. Một ngày khi tìm kiếm “Làm thế nào để trở thành một tay golf PGA chuyên nghiệp, Mỹ”. vài chương trình quản lý golf chuyên nghiệp hiện ra, tôi đã đăng ký một vài khóa. Trường đại học Giám lý ở Fayetteville phía Bắc Carolina đã đứng ra tài trợ cho tôi, khi ấy tôi vẫn chưa có gì nhiều và vẫn phải trả phần nửa số tiền học phí.
Lúc ấy, không gì có thể ngăn cản tôi. Giấc mơ nuốt trọn đời tôi. Ai cũng khuyên ngăn hãy dừng lại nhưng không có tác dụng. Bán tất cả mọi thứ, từ xe, đồ đạc quần áo, dành dụm được khoảng 5000$ để theo chương trình dạy golf cỡ khoảng 40000$, với phần hỗ trợ 8000$ từ học bổng và 5000$ từ người chú Reuben, vị CEO của Nchanga Golf Club đặt cho tôi chiếc vé máy bay tới Mỹ.
Mở đầu chặng đường mới lại là những khó khăn. Công việc của chú Reuben không được suôn sẻ sau 1 tháng tôi theo học trường mới, không đủ khả năng chi trả học phí, bỏ học và người thu nợ đến gõ cửa. Nếu không kiếm được công việc thì tôi sẽ gặp rắc rối to.
Trong cái rủi lại có cái may, tôi gặp Hannah, tại một nhà thờ một tháng sau khi tới đây. cô ấy động viên đừng từ bỏ ước mơ. Gửi đơn tới mọi công việc đăng trên PGA website, tôi nhận được cuộc gọi từ New Haven Country Club, trưởng phòng Bill Wallis không chỉ cho tôi vị trí trợ lý chuyên nghiệp, ông còn cho phép tôi tá túc tại clubhouse và chi trả chi phí để lấy chứng chỉ trở thành 1 PGA chuyên nghiệp. Đây cứ ngỡ như 1 phép màu, đã nhiều lần trong chặng đường mòn mỏi, tôi tự hỏi liệu mình có đạt được mục đích không, tin vui này giúp tôi tin tưởng vào lựa chọn của mình hơn.
Tôi cầu hôn Hannah mùa đông năm ấy và cưới nàng ngay năm sau, 2015. Hannah ở trong không quân và chuyển tới New Jersey. Để ở bên cô ấy, tôi chuyển đến giảng dạy chuyên nghiệp tại Laurel Creek Country Club tại Mount Laurel. Cả hai nhận thêm tin vui khi chào đón đưa con đầu lòng JoAnna Zawadi vào năm ngoái 2018, ngay sau khi tôi chính thức trở thành thành viên PGA. Khó có lời nào diễn tả được những may mắn đến với cuộc sống của tôi thời gian vừa qua. Cảm ơn rất nhiều những người đã luôn đặt niềm tin và đưa tôi đến vị trí này.
Để trả ơn, tôi có một chương trình “Raised by the World Foundation” để giúp đỡ những người khó khăn nhưng luôn ước mơ. HIện tại Oswld là cậu bé đang nhận hoàn toàn sự giúp đỡ này, gặp nhau khi ở Nchanga tôi có thể nhận ra điều khác biệt ở cậu bé. Oswald có vẻ gì đó khá giống tôi.
Golf không giới hạn tầng lớp và độ tuổi, với đam mê cháy bỏng, Kabaso đã chứng minh được tình yêu mãnh liệt anh dành cho golf, hi vọng câu truyện trên khơi nguồn cảm hứng cho bạn đọc giúp golf trở nên hấp dẫn hơn.